Thanh xuân con gái ngắn vô cùng, chuyện tình cảm đổ vỡ là điều không ai mong muốn. Cuộc đời vốn dĩ tàn khốc như thế, khóc lóc, tiếc nuối cũng đâu kéo mọi thứ trở về nơi chưa bắt đầu…
Tôi gặp em một chiều tháng 5, nơi góc quán quen, nhìn em khác rất nhiều so với ngày trước khi tôi vừa quen em. Thì ra em vừa bước qua cuộc tình tưởng đậm sâu lại hóa hư hao. Trên đời này, vốn dĩ làm gì có chuyện đúng người sai thời điểm, chỉ là do đến một lúc nào đó khi người ta rời đi, em kiếm cho mình một cái cớ để vỗ về vết đau rớm máu.Trên đời này ngoài tình yêu còn có rất nhiều điều đáng để em bận tâm… (Ảnh minh hoạ: Nguyễn Duy Thái) |
Không sao đâu, người không thuộc về mình thì dù em có níu kéo, có khóc lóc nhiều đến bao nhiêu cũng không thể ở lại bên em. Chuyện đã cũ cũng như ngày hôm qua đã thuộc về quá khứ, yêu đến đau lòng, thương đến rơi nước mắt, tình yêu hóa ra lại mỏng manh đến vậy.
Tôi còn nhớ ngày trước em vốn là một cô gái hồn nhiên, vô tư, em yêu hết mình, và đến bây giờ em lại đau hết mình vì chữ tình. Rõ ràng chẳng biết ai đúng ai sai, nhưng ai yêu nhiều hơn thường sẽ đau lâu hơn, buồn nhiều hơn, như chính em.
Nếu người ta đã chẳng vì em rơi nước mắt mà đau lòng thì em tiếc nuối làm gì, em sầu muộn để được chi? Là con gái, dù yêu nhiều đến thế nào cũng hãy giữ cho bản thân niềm kiêu hãnh cuối cùng, để sau này dù xa nhau em vẫn có thể ngẩng cao đầu bước tiếp, không bi lụy vì mảnh tình đã vỡ tan.
Vốn dĩ, gặp nhau là duyên phận nhưng ở bên nhau lại là sự lựa chọn của mỗi người. Người ấy đã không chọn em đồng hành cùng trên những chặng đường phía trước, sự thật là tình yêu đã không còn vẹn nguyên nữa rồi.
Tình yêu ấy mà, một người dễ dàng buông bỏ những kỷ niệm ngày mặn nồng, còn một người cố chấp ôm giữ hình bóng cũ, thật đáng thương! Một ngày nữa lại trôi qua, chuyện hôm qua đã là chuyện quá khứ, hờn trách, oán hận cuối cùng chỉ khiến chính em khó lòng buông bỏ. Cô gái, trái tim đầy vết xước rồi theo thời gian cũng sẽ lành sẹo, mạnh mẽ mà bước tiếp dù ngoài kia thế giới bão bùng.
Cuộc đời này vốn không vì em là con gái mà “thương hoa tiếc ngọc”, chính người em yêu thương nhất cuối cùng cũng rời đi, nên em hãy trân trọng bản thân sau những năm hết lòng thương người ta. Có như thế, em mới quên đi nỗi đau do tình yêu dang dở đâm cứa, rồi mọi thứ sẽ an yên thôi em.
Sau những thương tổn, rồi em sẽ hạnh phúc thôi! (Ảnh minh hoạ: Nguyễn Duy Thái) |
Những gì đã qua đừng nghĩ lại quá nhiều, con người ta, trước khi trưởng thành phải trải qua biết bao nhiêu đắng cay, biết bao nước mắt, biết bao lần rơi vào tuyệt vọng. Những ngày hoang hoải nhìn ngược về phía ký ức ngày xưa, cứ thế nước mắt tuôn rơi, em đánh mất thanh xuân bằng thứ tình cảm khắc cốt ghi tâm vỡ vụn như mảnh thủy tinh, đâm cứa sâu vào tim.
Con gái tụi mình, khi yêu thường rất ngốc, cứ tưởng yêu nhiều thì sẽ cảm động được trái tim của một kẻ vô tâm, nhưng cuối cùng lại nhận về chỉ toàn cay đắng, xót xa. Đến sau cuối, tình yêu rời bỏ, đau đến nỗi khép chặt trái tim, không dám yêu thêm một người nào nữa.
Nhưng con gái cũng nên nhớ rằng, dù trải qua bao lần chia tay thì tình yêu vẫn là điều ngọt ngào đáng trân quý. Đừng vì một người không xứng đáng khiến bản thân trở nên sợ hãi vì tình yêu, hãy giữ cho mình niềm an yên vốn có, như thế hạnh phúc mới tìm đến với em.
Tạm biệt em lúc đèn đường đổ bóng, thấy thương những cô gái như em, yêu thật nhiều rồi đau thật sâu. Tình ái trên đời, sao khiến người ta khổ sở đến vậy?
Theo Dân Trí
Đăng nhận xét